Ngày chưa lấy vợ anh cũng phong độ lắm với chiều cao lý tưởng và thân hình cân đối, nhưng nhờ tài nấu ăn ngon của vợ nên cứ nhích ra từ từ. Còn Vợ thuộc mẫu phụ nữ hai giỏi, dáng vóc nhỏ bé và rất nhanh nhẹn hoạt bát, thế nhưng từ khi mang bầu cô trở nên tròn quay vì chiều ngang giãn nở trong khi chiều cao thì đã bị chốt sổ từ lâu.
Dù Vợ bị xuống cấp và khá “xộc xệch” nhưng Chồng lúc nào cũng săn đón như hồi mới yêu. Đi làm về, chồng lăng xăng vào bếp phụ vợ, vừa đút cho con ăn vừa làm hoạt náo viên khiến thằng nhóc cười sằng sặc văng cả bột lên áo và mặt mũi bố. Thế mà Chồng cứ để nguyên vậy cho đến khi vô bàn ăn, khiến Vợ nhìn mà cười muốn văng khỏi ghế. Vậy mà chồng còn nhăn răng ra trêu vợ: “Kệ tui, tui xấu và vô duyên vậy cho vợ tui nhờ!”.
Số là có lần vô tình gặp nhau tại quán cơm bình dân giờ ăn trưa, một đồng nghiệp của Chồng ngồi cùng bàn với Vợ và kể cho Vợ nghe rằng Chồng đã nói tỉnh queo với một cô bạn đồng nghiệp: “Vô duyên cho vợ tui nhờ!” Nguyên do là cô ta cứ “tán” hoài mà không được, giả vờ hỏng xe để quá giang thì anh không chịu chở, cô làm bộ nhờ vả rồi mời đi uống nước thì anh từ chối, ỏng ẹo trước mặt anh thì anh cứ như bị mù, nhắn tin à ơi với anh thì anh xóa cái rột rồi chẳng trả lời trả vốn gì hết…
Đỉnh điểm là bữa đó cô nàng lại mượn cớ xe bị hư để quá giang về nhà nhưng lại bị anh từ chối, tức quá cô nàng mới bảo: “Sao anh khó chịu và vô duyên thế?”. Anh nói luôn “Vô duyên cho vợ tui nhờ!”. Bị ghét thì cũng đành chịu, anh cho rằng đó là cách hiệu quả nhất để giữ vợ, giữ hạnh phúc gia đình. Mình có đàng hoàng, đâu ra đó thì mới mong vợ mình tôn trọng mình, mới không mơ màng đến người đàn ông khác và không hát bài “nửa đêm nhớ ai…”.
Mà đó không phải là lần duy nhất Chồng bị rủa là “vô duyên”, bởi sự hấp dẫn của người đàn ông trí thức, đạo mạo cũng làm nhiều phụ nữ liêu xiêu lắm. Mà thói đời, cái gì càng khó với tới thì lại càng cuốn hút đến ma mị. Chồng càng đứng đắn bao nhiêu thì càng có nhiều phụ nữ “xáp vô” bấy nhiêu. Mới cách đây chưa lâu có cô gái đẹp ơi là đẹp dọn vào căn hộ duy nhất còn trống của cái chung cư hai vợ chồng nhà Mít ở. Đợt đó Vợ đi công tác mấy hôm, định mang con gửi ông bà ngoại nhưng Chồng bảo không phải gửi, để con cho Chồng trông.
Thế là ban ngày thằng nhóc ở nhà với bà giúp việc, chiều thì bà giúp việc về, giao thằng nhóc lại cho bố. Tối đó cô hàng xóm trẻ đẹp ở căn hộ đối diện gõ cửa nhà Chồng bảo đau đầu quá, hỏi xin trái chanh tươi pha nước uống giã rượu. Hồi sau cô ta lại gõ cửa bảo buồn quá, muốn tâm sự với ai đó. Chồng tỉnh khô bảo thế thì cô gọi cửa nhà kế bên, chị ấy rất tâm lý và hiểu biết. Cô nàng cụt hứng mắng Chồng: “Chưa thấy ai vô duyên như anh!”. Chồng cười hi hi “Ừa, vô duyên cho vợ tui nhờ!”, rồi đóng cửa vô nhà ôm con ngủ một mạch đến sáng. Sáng hôm sau, bà giúp việc được bà cô nhiều chuyện trong chung cư kể lại câu chuyện “vô duyên” của Chồng tối qua. Không hiểu bằng cách nào bà cô nhiều chuyện ấy đã nghe hết, biết hết sự việc đó. Rồi bà giúp việc sau đó kể lại cho Vợ nghe, khiến nàng cứ tủm tỉm cười suốt quãng đường từ nhà đến cơ quan.
Biết mình “vô duyên” nên Chồng rất sợ mất vợ và giữ vợ kỹ lắm. Vợ đi làm, anh luôn chu đáo để chiếc áo mưa trên xe, theo dõi đồng hồ công-tơ-mét để đi thay nhớt bảo trì xe cho vợ đi an toàn, biết cách thắt chặt tình cảm với nhà vợ… Anh chưa bao giờ chủ quan cho rằng lấy nhau rồi, hiểu nhau hết rồi thì cần chi phải tinh tế, hoa lá cành. Trong cuộc sống vợ chồng, những nguy cơ đến từ cả bên ngoài lẫn bên trong, và một khi người đàn ông không còn sợ mất vợ, không lo giữ vợ thì cuộc hôn nhân ấy sẽ nhạt dần và tàn lụi. Chồng vẫn trêu vợ rằng thời buổi này đất chật người đông, đàn ông thì lắm… lơ mơ tí là mất vợ như chơi. Chồng cũng hiểu rằng một người đàn ông tốt không phải chỉ biết mang tiền về nhà là đủ mà còn phải biết tắm cho con, biết nhặt rau, nấu cháo, biết nói không trước những cuộc vui và biết nói có với những yêu cầu chính đáng của vợ…
Có người nói “Ủa, tại sao lại phải giữ khi vợ đã thuộc về mình, chắc chắn là… của mình?”. Người khác lại bảo: “Vợ tui vốn rất chung thủy nên không phải lo giữ”. Hoặc có kẻ thì “Vợ tui không có khả năng ‘tạo phản’ vì không có ai theo đuổi, nên không cần giữ”, hay tệ hơn nữa là: “Vợ tui xấu như ma, ai thèm dòm mà phải giữ!?”. Nói thế là quá chủ quan, bởi không thiếu những bài học thất bại cho những người chồng có suy nghĩ coi thường hôn nhân và người bạn đời, bởi lẽ một khi người ta thấy mình không được “giữ”, không “sợ mất” thì cũng chẳng còn động lực để mà vun đắp. Chẳng lẽ… khi có vợ đẹp, hoặc vợ có tính lẳng lơ, hay có người theo đuổi vợ thì mới cần giữ? Xin đừng quên rằng, hạnh phúc không phải là đích đến mà là một hành trình. Trên hành trình đó, nếu không biết cách “giữ lấy đời nhau” thì một ngày nào đó người ta sẽ phải đối mặt với mất mát.
ST
Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015
Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015
Dành cho Anh - EM CHỌN NỤ CƯỜI THAY NƯỚC MẮT
Em vẫn muốn cười nhiều hơn khóc
Dù xung quanh khó nhọc vẫn thật nhiều
Cuộc đời này dài-ngắn được bao nhiêu
Sao phải khóc than cho tiêu điều, ảm đạm.
Mỗi khi buồn em ngân nga câu hát
Cho yêu thương lại chất ngất dâng đầy
Cho nỗi buồn yên giấc ngủ thật say
Để niềm vui được mỗi ngày nở rộ.
Vui hay buồn là do mình chọn lựa
Đừng đổ cho số phận đã an bài
Bởi sinh ra ai cũng giống như ai
Hạnh phúc dành cho những ai đang cố gắng.
Sau cơn mưa trời lại lung linh nắng
Tiếng cười vui sau cay đắng sẽ bền
Nên em chọn tự làm mình vui lên
Cười thật tươi cho nỗi buồn tan biến.
Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015
ANH LÀ CỦA EM!
Luôn muốn rằng Anh là của em thôi
Từ bây giờ và ngày sau vẫn thế
Dù đi hết bao nhiêu miền dâu bể
Anh mãi là ngọn lửa ấm trong em
Khi yêu rồi em chẳng có kiêng khem
Yêu là thương, là dạt dào nỗi nhớ
Yêu là mơ mình hòa chung nhịp thở
Đôi tim gầy bao khao khát đam mê.
Dẫu cuộc đời trăm gian dối, nhiêu khê
Trăm khổ đau, trăm ngàn lần được mất
Mãi yêu anh bằng tấm lòng chân thật
Anh mãi là áo ấm sưởi chiều Đông.
Khi vui buồn anh nghĩ tới em không?
Còn riêng em vẫn vẹn tròn cảm xúc
Dù Thu qua, Đông tàn cây rã mục
Em vẫn hoài xanh mát rượi lòng anh.
Tình chúng mình dẫu đôi lúc mong manh
Sợi tơ tình cũng vài lần ngược gió
Bão giông qua, anh và em hiểu rõ
Ta vẫn hoài thương nhớ ở trong nhau.
Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015
Ghen!
Ai nói rằng : Em chẳng biết ghen!
Thú thật là em ghen nhiều lắm đó
Nhưng em sẽ không bao giờ chứng tỏ
Em là người ghen quá mất khôn đâu
Có chuyện gì mình đóng cửa bảo nhau
Bêu xấu anh, nghĩa là em cũng xấu
Ghen để giữ anh, giữ người em yêu dấu
Chẳng dại gì ghen để mãi mất nhau
Có những khi em kìm nén nỗi đau
Nằm suy nghĩ: có lẽ mình chưa đủ tốt
Hoàn thiện bản thân để tình không mai một
Một nửa của mình không bị lấy đi!
Nếu nói rằng : chẳng còn ý nghĩa gì
Em buông tay để anh về bên ấy
Không phải nửa của em, em không cần giữ lấy
Hạnh phúc hay đau buồn, ta tự tạo ra thôi.
Thú thật là em ghen nhiều lắm đó
Nhưng em sẽ không bao giờ chứng tỏ
Em là người ghen quá mất khôn đâu
Có chuyện gì mình đóng cửa bảo nhau
Bêu xấu anh, nghĩa là em cũng xấu
Ghen để giữ anh, giữ người em yêu dấu
Chẳng dại gì ghen để mãi mất nhau
Có những khi em kìm nén nỗi đau
Nằm suy nghĩ: có lẽ mình chưa đủ tốt
Hoàn thiện bản thân để tình không mai một
Một nửa của mình không bị lấy đi!
Nếu nói rằng : chẳng còn ý nghĩa gì
Em buông tay để anh về bên ấy
Không phải nửa của em, em không cần giữ lấy
Hạnh phúc hay đau buồn, ta tự tạo ra thôi.
RẤT CÓ THỂ
RẤT CÓ THỂ
Rất có thể ngày mai không kịp nữa
Anh về đi thu đã đến rất gần
Lần lữa chi mà cứ lạc bước chân
Về đi anh cho tròn vành mộng ước
Rất có thể hạnh phúc nay có được
Là cái nắm tay siết nhẹ lúc mùa về
Là ấm nồng ru ngủ những cơn mê
Khi từng đêm gió đi về ngang ngõ
Rất có thể chuyện tình mình sẽ lỡ
Khi vàng rơi anh chẳng kịp quay về
Ngày nối ngày sẽ là lỗi hẹn thề
Câu yêu thương vỡ đôi vần dâu bể
Nên dấu yêu ơi khi còn có thể
Về nâng niu tan chảy trái tim này
Môi tìm môi cùng khao khát đắm say
Biết đâu được ngày mai rồi đổi khác
Em chẳng thể mỏi mòn như cánh hạc
Đợi chờ hoài người lữ thứ mù khơi
Ngày tháng xuân xanh cũng đã sắp hết rồi
Nên người nhé về nhanh đi còn kịp
Rất có thể ngày mai không kịp nữa
Anh về đi thu đã đến rất gần
Lần lữa chi mà cứ lạc bước chân
Về đi anh cho tròn vành mộng ước
Rất có thể hạnh phúc nay có được
Là cái nắm tay siết nhẹ lúc mùa về
Là ấm nồng ru ngủ những cơn mê
Khi từng đêm gió đi về ngang ngõ
Rất có thể chuyện tình mình sẽ lỡ
Khi vàng rơi anh chẳng kịp quay về
Ngày nối ngày sẽ là lỗi hẹn thề
Câu yêu thương vỡ đôi vần dâu bể
Nên dấu yêu ơi khi còn có thể
Về nâng niu tan chảy trái tim này
Môi tìm môi cùng khao khát đắm say
Biết đâu được ngày mai rồi đổi khác
Em chẳng thể mỏi mòn như cánh hạc
Đợi chờ hoài người lữ thứ mù khơi
Ngày tháng xuân xanh cũng đã sắp hết rồi
Nên người nhé về nhanh đi còn kịp
Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015
Chẳng còn điều gì người muốn nói cùng ta
Chẳng còn điều gì người muốn nói cùng ta
Bất chợt nhận ra tất cả là ngộ nhận
Ta cứ nghĩ rằng ta là người duy nhất
Người muốn sẻ chia dẫu vụn vặt thường ngày
Chẳng còn điều gì để giữ người lại đây
Muốn níu bàn tay nhưng lấy gì để níu
Khi trái tim ta,ta biết là người hiểu
Người vẫn vui cười dù có thiếu vắng ta
Chẳng còn điều gì để lưu luyến ngày qua
Người đã đi xa, về một nơi nào khác
Ta đứng lặng thinh nhìn bóng người nhoà nhạt
Ngỡ tưởng rất gần mà vụt mất quá nhanh
Chẳng còn điều gì... chân trời ấy vẫn xanh
Rộn tiếng cười vui và yên bình như thế
Chỉ có một điều trong những câu chuyện kể
Chẳng còn lần nào người khẽ nhắc tên ta
Bất chợt nhận ra tất cả là ngộ nhận
Ta cứ nghĩ rằng ta là người duy nhất
Người muốn sẻ chia dẫu vụn vặt thường ngày
Chẳng còn điều gì để giữ người lại đây
Muốn níu bàn tay nhưng lấy gì để níu
Khi trái tim ta,ta biết là người hiểu
Người vẫn vui cười dù có thiếu vắng ta
Chẳng còn điều gì để lưu luyến ngày qua
Người đã đi xa, về một nơi nào khác
Ta đứng lặng thinh nhìn bóng người nhoà nhạt
Ngỡ tưởng rất gần mà vụt mất quá nhanh
Chẳng còn điều gì... chân trời ấy vẫn xanh
Rộn tiếng cười vui và yên bình như thế
Chỉ có một điều trong những câu chuyện kể
Chẳng còn lần nào người khẽ nhắc tên ta
Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015
Chợt đau!
Có những ngày...
...
Có những ngày tự động không muốn nữa
Một người mà mình rất là thương
Chỉ muốn nằm ườn ra
Ai hỏi gì cũng khóc
Biết mình buồn đến lạ
Vết trong tim đã lành
Bỗng dưng lại rĩ máu
Làm đau nhói
Ước gì chưa từng đau, từng tủi
Thì không phải hãi hùng
Khi bất chợt gặp cơn yêu giữa đời…
...
Có những ngày tự động không muốn nữa
Một người mà mình rất là thương
Chỉ muốn nằm ườn ra
Ai hỏi gì cũng khóc
Biết mình buồn đến lạ
Vết trong tim đã lành
Bỗng dưng lại rĩ máu
Làm đau nhói
Ước gì chưa từng đau, từng tủi
Thì không phải hãi hùng
Khi bất chợt gặp cơn yêu giữa đời…
Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015
EM LÀ CÔ GÁI LUÔN RẤT RẤT ĐÁNG YÊU
Em là cô gái luôn luôn rất hồn nhiên
Với em bình yên chỉ là nghêu ngao hát
Dù đôi khi không thuộc lời thuộc nhạc
Vẫn rất say sưa theo cách của riêng mình
Em là cô gái luôn luôn có niềm tin
Vào những trái tim, vào tình người ấm áp
Dù em biết cuộc đời nhiều bão táp
Họ vẫn ở đây, gian khó chẳng rời xa
Em là cô gái luôn coi chuyện hôm qua
Như một món quà mà cuộc đời ban tặng
Không quá tiếc thương, hay buồn rầu lo lắng
Lấy đó soi mình để cố gắng nhiều hơn
Em là cô gái không sợ sự cô đơn
Bởi biết vẫn còn nhiều người bên em lắm
Chẳng cần vội vàng , em bước điều chầm chậm
Bởi lòng bình yên là đã có rất nhiều
Em là cô gái luôn rất rất đáng yêu.
Với em bình yên chỉ là nghêu ngao hát
Dù đôi khi không thuộc lời thuộc nhạc
Vẫn rất say sưa theo cách của riêng mình
Em là cô gái luôn luôn có niềm tin
Vào những trái tim, vào tình người ấm áp
Dù em biết cuộc đời nhiều bão táp
Họ vẫn ở đây, gian khó chẳng rời xa
Em là cô gái luôn coi chuyện hôm qua
Như một món quà mà cuộc đời ban tặng
Không quá tiếc thương, hay buồn rầu lo lắng
Lấy đó soi mình để cố gắng nhiều hơn
Em là cô gái không sợ sự cô đơn
Bởi biết vẫn còn nhiều người bên em lắm
Chẳng cần vội vàng , em bước điều chầm chậm
Bởi lòng bình yên là đã có rất nhiều
Em là cô gái luôn rất rất đáng yêu.
Chớm yêu!
Chớm yêu... đó là gì vậy nghe có lạ quá không?...là cái cảm giác lơ lững ở khe giữa, chưa hẳn gọi là yêu nhưng cũng không còn cái mến bình thường nữa rồi. Nó vượt qua cái ranh giới bạn thân một chút nhưng nó không đi đến chỗ tình yêu.Nó đứng giữa không trung mặc cho gió đùng đẩy, gió thổi nghiêng phía yêu thì bỗng trở thành một cặp đôi tiền định khi gió ngừng thổi thì mọi thứ sẽ trở lại trạng thái bình thường, việc ai nấy làm và thân ai nấy lo. Lạ thường và ngồ ngộ lắm phải không?
Không phải yêu nhau nhưng luôn quan tâm, chia sẻ, tâm sự với nhau mọi thứ một cách thật chân thành. Không phải yêu nhau nhưng có thể lo lắng cho nhau hơn bất cứ bạn thân nào. Và, được tự do không ràng buộc, ngăn cản đến lạnh nhạt hơn bất cứ người dưng nào. Thật buồn cười..nhưng chúng ta là như thế phải không cậu?

Một mối quan hệ khá phức tạp khiến tớ rối lòng nhè nhẹ nhưng yên tâm và an toàn hơn bao giờ hết. Bởi tớ có thể lôi cậu ra làm thính giả lúc nào tớ muốn, tớ có thể đem cậu ra làm kẻ thù của tớ để tớ tự do hành hạ mà không bị phản kháng. Sau đó, tớ lại được cậu dỗ dành, an ủi rồi dịu đi. Và cậu cũng thế, cậu có thể nói ra hết thảy những tâm sự buồn về tình yêu, nỗi niềm trắc ẩn mà không cần biết tớ chưa phải người yêu của cậu mà chỉ hơn bạn thân một xíu thôi. Đôi khi cái vô tình của cả hai làm cho người khác nghĩ ta không phải bạn bè thậm chí là hai người xa lạ. Thương ai, ghét ai thích cái gì và không ưa cái gì thì cậu không hề để tâm đến tớ, tớ cũng chẳng cần biết cậu đã quen ai ra sao, tớ không cần hỏi chuyện của cậu như thế nào. Nó hời hợt đến không tưởng, như hai kẻ không biết nhau nhưng rõ là biết nhiều về nhau. Ngay cả tớ cũng không hiểu được điều đó. Ngộ nghĩnh thế nào ấy!
Như nụ hoa vậy, sắp nở nhưng không thể bật tung cánh bởi vì thiếu thứ gì hay còn e ngại chăng? Nên vừa chớm nụ lại vội khép mình vào trong để chờ đợi sự can đảm của ai đó.
Tớ và cậu đang đứng trong hóc của cảm xúc, đi qua tình bạn thật nhanh để khẽ chạm lối yêu nhưng chưa kịp bước. Cũng lâu rồi tớ chưa hề có cảm giác này_ một cảm giác kì lạ của sự chớm yêu. Không say sưa, không mờ nhạt mà nó thinh thích, thương thương.. vô cùng khó hiểu. Nó làm cho tớ nôn nao, thấp thỏm. Một cảm xúc thật lạ trong tớ khi cậu nói "có lẽ nào..." rồi cậu lại cho tớ tự điền vào chỗ ấy. Nhưng cậu không cho tớ đáp án nên tớ cũng chẳng dám trả lời. Tớ rất thích điều này bởi nó không chắc chắn và hình như vô định, nó có thể khiến tớ vui vẻ, khiến tớ mỉm cười một mình và tự nói chuyện một mình.
Cảm giác chờ đợi cái gì đó, cái chấm sáng facebook của ai đó, và đợi một tin nhắn của ai đó,một cảm xúc bất tận của hạnh phúc đang trong tớ. Cậu - hơn bạn thân một chút nhưng cũng chưa phải người yêu tớ đã cho tớ một mùi vị khác lạ của khe giữa ranh giới đặc biệt này. Đó là chớm yêu... cậu nhỉ?
Nếu anh yêu một cô gái như em...
Nếu anh yêu một cô gái "khó hiểu" như em, thỉnh thoảng anh sẽ bận lòng em quá lạnh lùng, quá lí trí, ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình. Thế nhưng anh hãy hiểu, trái tim của em rất nhỏ, nếu anh đã bước được vào rồi, thì chỉ chứa riêng mình anh. Cô gái như em, không hay thốt ra những lời mật ngọt, không hay dành những điều lãng mạn, cô ấy có thể giả vờ chẳng để ý, chẳng quan tâm anh, nhưng mỗi câu nói của anh cô ấy đều nhớ, mỗi điều anh làm cô ấy đều chẳng quên, rồi sau đó lặng lẽ làm những điều thầm kín cho anh mà đôi lúc anh không hề hay biết. Tình yêu của em, không vĩ đại như biển, mà giống như suối, bền bỉ và kiên nhẫn.
Nếu anh yêu một cô gái " ngốc nghếch" như em, đôi lúc anh sẽ chạnh lòng khó chịu khi em nhớ về người cũ. Em hoài cổ, thường hay nghĩ nhiều về quá khứ, anh cũng biết mà. Em rất khó dành tình cảm cho một ai đó, vậy nên càng khó khăn hơn khi em buộc phải quên đi người ấy. Nhưng, " nhớ" không có nghĩa là còn yêu, đúng không? Em nhớ về người cũ, đơn giản chỉ để nhìn lại bản thân trong quá khứ, để mà trân trọng tình cảm hiện tại, trân trọng tình yêu của anh nhiều hơn nữa mà thôi.

Nếu anh yêu một cô gái "vô tâm" như em, đôi khi anh sẽ phải tức giận phát điên vì những bận rộn trong đời thường của cô ấy. Cuộc sống của em vốn dĩ đã có rất nhiều màu sắc trước ngày anh đến, nên em không thể gạt bỏ mọi thứ chỉ để quẩn quanh bên anh. Hãy hiểu cho em nhé. Không phải em bỗng dưng quên mất anh đâu, mà đôi khi em muốn dành khoảng trời riêng cho chính mình, và cho cả anh nữa mà thôi.
Nếu anh yêu một cô gái "đa cảm" như em, hãy ở bên cạnh khi em im lặng. Cô gái như em, không muốn người khác thấy nỗi đau của mình, mà luôn rơi lệ một mình khi không còn ai cả. Anh từng nói rằng, em luôn đè nén tình cảm của mình xuống tận đáy lòng, luôn cho rằng bản thân có thể chịu đựng, nghĩ mình quá kiên cường. Nhưng thật ra những lúc ấy, anh biết, em thực sự muốn có người ở bên cạnh, không cần nói gì cả, chỉ cần cho em tựa vai vào để vơi bớt những thương tổn sâu kín trong lòng.
Nếu anh yêu một cô gái đã chằng chịt vết thương như em, làm ơn hãy kiên nhẫn. Em không muốn anh khổ sở, cũng không muốn bản thân mình khổ sở, nếu cứ lao vào tình yêu như một con thiêu thân giống những ngày trước. Vậy nên, hãy kiên nhẫn đợi chờ, cho em thời gian để có thể vượt qua mọi thứ. Cô gái như em, quá cầu toàn, nên khi yêu cũng muốn yêu anh theo cách hoàn hảo nhất có thể. Em muốn đến với anh khi không còn xước xát, khi đã vui vẻ lạc quan trở lại, chứ không phải yêu anh, rồi yêu luôn cả nỗi đau dài trong quá khứ.

Yêu, từ này với em mà nói, quá trân quý, không thể dùng bất cứ lời lẽ nào để diễn đạt. Nhưng một khi nói ra, nghĩa là anh đã trở thành điều bất ngờ tuyệt vời nhất mà em có được, mà em trân trọng. Nếu anh yêu một cô gái em, đừng chỉ là người yêu, hãy là một người bạn thân, là anh trai, là người lớn, bao dung cho cô ấy.
Em biết, có thể là vô lí, có thể đòi hỏi của em quá nhiều, nhưng em tin rằng anh sẽ thấu hiểu và chấp nhận em, người con gái yêu anh và coi anh là duy nhất trong lòng của cô ấy.
Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015
Em bắt đầu chạm tay vào nỗi nhớ.
Em bắt đầu chạm tay vào nỗi nhớ.
Những yêu thương trăn trở dậy trong đêm.
Cầm điện thoại trên tay, cảm giác lại êm đềm
Miệng mỉm cười, lòng rộn ràng đến lạ.
Dẫu biết rằng chưa có được tất cả
Một lời sẻ chia để quên đi những vất vả đời thường
Một tiếng vỗ về cho qua nhanh những trăn trở yêu thương
Nhưng đã có nụ cười, ta trao nhau mỗi lần inbox
Vẫn chờ đợi, một ngày nào đó, nghe được lời bộc bạch
Dù biết đang ở khoảng cách rất xa vời
Khao khát muốn nghe lời chân thực trên môi
Vẫn vui hơn khi không phải nghe những lời giả dối.
Em, cô gái có trái tim mong manh yếu đuối
Ai lỡ chạm vào thì xin đừng cúi mặt, hờ hững bỏ đi
Chỉ một bước chân nhỏ cũng đủ sức để khắc ghi
Dù chưa biết vết chân ấy đau đớn hay êm đềm nhung lụa
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)